Nhà phê bình Đỗ Lai Thúy
Chuyện thế sự là chính, chứ thực
sự chưa có khi nào bàn thảo
riêng với nhau về văn chương, về học thuật. Lý do đơn giản là bởi vì
chúng tôi cũng chỉ mới quen biết
nhau, công việc của anh cũng
khác tôi đôi chút. Vả chăng, mới gặp anh, cảm thấy anh bề ngoài
có vẻ hơi lạnh lùng, ít sự vồn vã
sôi nổi như nhiều người khác, nên thực lòng, tôi
cũng có phần giữ kẽ. Còn nhớ
một lần, ở tư gia trung tướng Phùng Khắc Đăng, có tới hàng chục các vị “khoa bảng” gặp
nhau cuối năm, ngồi “uống nước xơi trầu”. Trần Ngọc Vương, Đỗ Lai Thúy,
Đinh Công Vĩ, Nguyễn Hữu Sơn v.v… Cũng có trao đổi đôi chút về văn học Trung
Hoa cổ đại và một chút về văn học trung đại Việt Nam. Trần Ngọc Vương và
Đinh Công Vĩ nói là chính, chứ Đỗ Lai Thúy và tôi chỉ im lặng ngồi nghe.
Nhưng gần đây, đọc những cuốn sách của Đỗ Lai Thúy đã xuất bản, mới hay rằng, bên trong cái bề ngoài có vẻ lạnh lùng, hơi kiêu kiêu một tý ấy, là một Đỗ Lai Thúy rất giàu nội tâm, điềm đạm, nho nhã, kiến
văn uyên bác.
Đỗ Lai
Thúy là một nhà sư phạm, PGS Văn học, Tiến sĩ Lịch sử Văn
hóa Nghệ thuật, một nhà nghiên cứu và phê bình văn học tài năng. Biết anh quê gốc xứ Đoài, một địa chỉ văn hóa đáng nể, lại cùng tuổi Mậu Tý (1948) với tôi, nên trước lạ sau quen. Thêm nữa, anh cũng từng là sinh viên Đại học Sư Phạm Hà
Nội như tôi, rồi cũng có cả mấy năm làm “lính Cụ Hồ”, nên cảm thấy có những
điểm tương đồng. Đến khi có thời gian thích hợp, tôi tìm đọc anh nhiều hơn, kỹ hơn và có hệ thống hơn…
Đỗ Lai Thúy đã
xuất bản mấy chục đầu sách. Cuốn
nào của anh cũng khá đồ sộ,
cả về dung lượng và chất lượng chuyên môn. Càng đọc, tôi càng
thấy thích Đỗ Lai Thúy ở cách nhìn các hiện tượng văn học một
cách “phi truyền thống”. Ở anh, tố chất một nhà nghiên cứu khoa học rất
nổi trội. Anh “nhìn ngó”, “xăm soi” các hiện tượng, các vấn đề văn học và nghệ thuật bằng Tuệ nhãn văn hóa, bằng
cái tâm Phật, bằng mỹ cảm
nhân văn và ý chí khám phá những điều
huyền diệu, huyền bí, còn đang lấp
ló ở phía “chân trời chưa có người bay”, ở phía sau văn chương, trộn lẫn trong văn chương và cả trong văn hóa người.
Quan niệm về một nhà phê bình văn học chân chính, Đỗ
Lai Thúy viết: “Một nhà phê bình nhất thiết phải có hiểu biết lý
thuyết. Biết, nhưng không phải để thồ chữ, mà để kết hợp với kinh nghiệm
sống và kinh nghiệm thẩm mỹ nhằm kiến tạo những mô hình nghiên cứu. Nhờ đó,
khám phá và diễn giải tốt hơn các hiện tượng của văn học Việt Nam”. Tôi
tán đồng quan niệm của Đỗ Lai Thúy và cũng rất đề cao một lối phê bình
văn học có văn, không ưa lối phê bình chỉ rặt những lý thuyết hàn lâm, máy
móc và cơ học. Một nhà phê bình có tài, phải biết giấu đi, biết cách hòa
tan cái mùi vị hàn lâm trong văn, khiến bạn đọc có cơ hội tiếp nhận văn bản
một cách dễ chịu, chả khác gì thưởng thức một tác phẩm văn chương vậy.
Ở cách nhìn các hiện tượng văn học “phi truyền thống”,
Đỗ Lai Thúy đã là người đề xuất cách lý giải các hiện tượng văn chương khá
mới mẻ ở nước ta, mặc dù anh cũng tiếp thu và phát triển nó trên thành quả của
những nhà nghiên cứu trước đó ở nước ngoài, đặc biệt là ở phương Tây. Trước
đây vài chục năm, tôi cũng đã phản biện về cách hiểu một số bài thơ của
Hồ Xuân Hương, ví như các bài thơ Bánh trôi nước, rồi thì chùm
thơ Tự tình, được đưa vào giảng dạy trong nhà trường, từ phổ thông
đến đại học. Mặc dù những bài viết của chúng tôi đã được báo chí đăng tải,
nhưng vẫn còn không ít bạn đọc, nhất là một số giáo viên xưa nay chỉ biết
tin vào những “tín điều” dường như đã được “mặc định” của các sách Hướng dẫn
giáo viên, không dễ dàng chấp nhận, mặc dù khi ấy tôi chưa được đọc Đỗ Lai
Thúy, hoặc giả là anh cũng chưa đi sâu vào nghiên cứu chuyên đề này? Thế nên,
đọc cuốn Hồ Xuân Hương Hoài niệm phồn thực của Đỗ Lai Thúy,
tôi thấy có sự đồng cảm sâu sắc. Chỉ có điều hơi khác, là anh trình bày các
vấn đề dưới góc nhìn lý luận, đặt nó trong mối quan hệ với văn hóa và sự
điềm tĩnh khoa học, sâu hơn, toàn diện hơn…
Bút pháp của ham muốn là một chuyên luận kỹ
lưỡng về phân tâm học. Từ lý thuyết chung, đặc sắc Đỗ Lai Thúy là anh vận dụng
lý thuyết này vào việc soi chiếu một số tác phẩm tiêu biểu của văn
chương Việt, từ cổ chí kim. Ngoài Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan, Đỗ
Lai Thúy phân tích rất kỹ tác phẩm Cung oán ngâm khúc của
Nguyễn Gia Thiều. Tác giả cho rằng, “thế giới của Nguyễn Gia Thiều tràn
ngập những bóng: bóng dương (bóng người đàn ông, nhả vua), bóng thỏ (mặt
trăng), bóng đèn, bóng nguyệt, bóng bội hoàn (đồ trang sức bằng vàng
ngọc), bóng huỳnh (đom đóm), bóng câu (bóng ngựa, bóng thời gian),
bóng râm, chiếc bóng (chỉ người cung nữ), bào ảnh (bóng nước, bóng
sáng), nhân ảnh (bóng người)… Tác giả kết luận: “Thế giới
trập trùng bóng. Bóng của Nguyễn Gia Thiều đổ vào tác phẩm là người cung nữ;
những chiếc bóng của người cung nữ; bóng của những sự vật, đồ vật soi
chiếu vào nhau; bóng lồng bóng, bóng của bóng, bóng bội nhân như trong nhà
kính vạn gương, tạo ra một ý niệm trùng phức về cái bóng. Đó là chưa kể
đến thi ảnh của bóng, cũng là một thứ bóng. Có thể nói, trong “Cung oán ngâm
khúc” cái bóng là lăng kính của Nguyễn Gia Thiều, cái nhìn thế giới của ông,
cái nhìn nghệ thuật của ông”… Theo tôi, có thể xem đây là một phát
hiện rất thú vị của Đỗ Lai Thúy. Với “bút pháp của ham muốn” này,
Đỗ Lai Thúy cũng lý giải một cách sắc sảo và tinh tế về thơ Hoàng Cầm,
Chế Lan Viên, Xuân Diệu và một số tác giả khác. Nói chung về điều này,
nhà nghiên cứu Đỗ Lai Thúy đã góp thêm một cách nhìn đầy đủ và độc đáo về
một số hiện tượng văn học ở nước ta, bằng phương pháp kiểm chứng phân tâm học...
Thực ra, theo Jacques Lacan, “phân tâm học không
phải là một văn bản. Đó là một tiền văn bản. Nó không lời mà sinh ra lời.
Nhà phân tâm học không phải chỉ lý giải một văn bản của vô thức đã có sẵn, anh
ta vừa lý giải vừa sinh ra nó”. Ở phương Tây khoảng đầu thế kỷ 20, phê bình
phân tâm học đã một thời được xem là một phương pháp phê bình được nhiều người
ưa thích, mặc dầu, đó không phải là một phương pháp phê bình độc tôn. Ở nước
ta cũng vậy, khoảng đầu thế kỷ trước, phê bình phân tâm học cũng đã có một
thời làm nên sóng gió, đem đến cho đời sống văn học một sinh khí mới, mà
Trương Tửu là một đại diện tiêu biểu. Thế nhưng nó đã sớm chết yểu, vì những
lý do ngoài văn chương và khoa học. Kể từ khi có sự đổi mới từ nghị quyết cởi
trói của đảng cầm quyền, phương pháp phê bình phân tâm học lại được nhìn
nhận lại, công bằng hơn, thấu đáo hơn. Đến Đỗ Lai Thúy thì dường như nó được
sống lại một cách đàng hoàng, đem lại không khí hồn nhiên cho đời sống phê
bình văn học. Lý thuyết phân tâm học của S.Freud (người Áo) và của nhà tâm lý
học phân tích K.Jung (người Thụy Sĩ) lại có cơ hội được khuấy lên, trước hết
là ở các giảng đường đại học, bởi giá trị vốn có của nó trong hệ thống các
giá trị tư tưởng và nhận thức thẩm mỹ của nhân loại.
Đỗ Lai Thúy là một nhà nghiên cứu và phê bình văn học
viết chân dung các nhà văn, nhưng anh viết chân dung nhà văn bằng một cách
rất riêng. Nói về hai tác phẩm thuộc thể loại này của mình, tác giả viết: “Từ Chân
trời có người bay, đến Vẫy vào vô tận là cùng một
bút pháp: tùy bút chân dung. Chân dung nhìn nghiêng, chân dung học thuật.
Nhưng nếu ở cuốn trước các vấn đề được triển khai theo chiều ngang,
chiều xã hội, chiều hữu thức, thì ở cuốn sau lại chủ yếu theo chiều dọc,
chiều siêu thức, tâm linh. Tuy vậy, bạn đọc cũng có thể bắt gặp tọa độ của
hai chiều kích này đậm nhạt ở mỗi chân dung”. Và tác giả kết luận: “Thế
hệ các nhà khoa học đã qua không có chân trời, hoặc chỉ có một chân trời mà họ
cố công tìm kiếm. Đấy là chiến công mà cũng là giới hạn của họ. Thế hệ mới
hôm nay có nhiều chân trời để bay. Vấn đề là khát vọng bay. Viết Chân
trời có người bay và Vẫy vào vô tận không để tôn
vinh quá khứ, mà để kiến thiết một hiện tại”.
Viết chân dung văn học theo hơi hướng thể loại tùy bút,
nhà văn Đỗ Lai Thúy đã thêm vào hành trang viết của mình một hướng tiếp
cận tác phẩm và tác giả khá mới mẻ và hình như nó đã tạo ra một lực hấp
dẫn riêng. Vấn đề cốt lõi là qua những trang tùy bút chân dung văn học, Đỗ
Lai Thúy bao giờ cũng đưa ra được những nhận xét thấu đáo và chuẩn xác về
nhân vật chân dung, hay là chân dung tác giả văn học. Đấy mới là chỗ khả thủ
của anh vậy!
Nhìn chung, Đỗ Lai Thúy thành công ở phương diện phê
bình học thuật. Ở phương diện này, anh như một người lính xung trận, đôi
khi với tư cách một người mở đường. Trong mấy chục năm qua, những tìm tòi của
anh không hẳn là hoàn toàn mới mẻ, nhưng nó được anh xây dựng và vận dụng lý
thuyết vào việc làm sáng tỏ bản nguyên, đầy đủ các giá trị của tác phẩm văn
học và nghệ thuật. Sức hấp dẫn của các công trình nghiên cứu của Đỗ Lai
Thúy, chính là ở sự nhuần nhuyễn giữa lý luận và tác phẩm văn chương, tạo
ra một cấu trúc phê bình mới, một loại hình tư duy mới trong phê bình văn học.
“Mọi con đường đều dẫn đến thành Rôm”. Mỗi hình thức
phê bình đều có giá trị riêng, sức mạnh riêng, nhưng đều góp phần làm cho đời
sống phê bình văn học thêm phong phú, giàu tính nhân loại và nhân văn. Thêm nữa,
nó còn có giá trị định hướng cho sự phát triển phong phú của một nền văn học.
Lặng lẽ khiêm nhường, âm thầm bền bỉ tích lũy kinh
nghiệm và kiến văn, không ngừng sáng tạo, theo tôi, nhà văn, nhà lý luận phê
bình Đỗ Lai Thúy chính là một nhân cách và một tài năng đáng trân trọng!
VŨ BÌNH LỤC
Nguồn: Văn Nghệ số 12/2019
Nguồn: Văn Nghệ số 12/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét