Nhà văn Ngô Thuý Nga (ngoài cùng bên trái)
Người ta thường nói, muốn hiểu một người viết văn, trước
hết hãy đọc văn của họ. Điều này có lẽ không sai với Ngô Thúy Nga. Đọc văn Ngô
Thúy Nga, sẽ nhận thấy đây đó trong từng nét chữ thấp thoáng bóng dáng và cuộc
đời của một cô gái tuổi hai mươi nhiều bất hạnh. 15 truyện ngắn trong tập truyện Nước
mưa của chàng câm là 15 cung bậc cảm xúc khác nhau, va chạm vào nhiều
ngõ ngách của đời thường và mảnh tâm hồn cứ ngỡ như tờ giấy mỏng tang hay một
giọt mưa sắp vỡ òa. Ám ảnh một cách nhẹ nhàng, mỏng manh mà vô cùng sâu sắc,
Ngô Thúy Nga đóng vai người vạch ra những nỗi đau và cả người băng bó những vết
thương.
Những câu chuyện trong văn Ngô Thúy Nga thường xoay quanh
các nhân vật có tâm lý không bình thường. Họ là những “gã”, những “hắn”, những
“ả”, những “nàng”, những “em” và “anh”. Họ không có tên, hoặc giả nếu có cũng
chỉ là những cái tên mơ hồ như chính cuộc đời họ. Họ suy nghĩ, suy nghĩ, dằn vặt,
rồi lại suy nghĩ về cuộc sống, về những lỗi lầm, và cả định mệnh. Trong văn Ngô
Thúy Nga, đôi khi, những câu nói đùa, những cái nguýt dài chua ngoa hay một cái
tát như trời giáng cũng trở thành âm thanh của nỗi “buồn dài, buồn lặng, buồn
lâu” không sao dứt ra được. Những cuộc gặp gỡ, những tình yêu khắc khoải, tồn tại
đấy mà như không tồn tại, chẳng trắc trở mà vẫn cứ không thành, nhiều khi ở
trong nhau mà lòng vẫn thấy cô đơn. Cái sự cô đơn chiếm lĩnh từng chữ trong văn
Ngô Thúy Nga, ngay cả khi cô miêu tả một đám đông, một bữa tiệc hay những cuộc
cãi vã thường như cơm bữa trong một gia đình đông con túng quẫn. Song khác với
những sự lạnh lùng, hằn học, văn Ngô Thúy Nga nói về mọi góc cạnh bẩn thỉu nhất
của đời với thái độ bao dung đáng để cho mọi tội lỗi phải cúi đầu hổ thẹn.
Bìa tập truyện Nước mưa của chàng câm
Ở ngoài đời, Ngô Thúy Nga cũng vậy. Tha thứ, im lặng, và
mỉm cười, và nghĩ về người khác một cách vô điều kiện dường như đã là lẽ sống của
cô gái nhỏ. Cũng như văn chương, cuộc sống với Ngô Thúy Nga luôn là một hành
trình tìm kiếm sự khoan dung, tha thứ cho nhau giữa những con người, những cuộc
đời, để trên hết, vẫn là một tình yêu rộng lớn, thánh thiện bao trùm lên tất cả.
Hầu hết chúng ta, những người viết văn, với cái bản ngã rất
lớn của mình thường luôn nghĩ về những điều vĩ đại, luôn mong muốn một tác phẩm
để đời “thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả các bờ cõi và giới hạn, phải
là một tác phẩm chung cho cả loài người, phải chứa đựng được một cái gì lớn
lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn, lại vừa phấn khởi,…, ca tụng lòng thương, tình bác
ái, sự công bình...”. Điều đó chẳng có gì sai, thậm chí đáng được cổ vũ. Song,
vô tình trên hành trình đi tìm kiếm những câu chuyện vĩ đại, chúng ta đã bỏ
quên những mảnh vỡ của bộ mặt cuộc sống đang nứt ra từng ngày, từng giờ, trong
những góc tối và trong chính lòng mình. Như một con ong cần mẫn hút những nhụy
hoa còn sót lại trong khi những con ong khác đã vội vàng bỏ đi sau mật ngọt đầu
mùa, Ngô Thúy Nga đã cho chúng ta thấy đủ ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống
thông qua giọt mật chắt chiu từ những mùa hoa đời bỏ lại.
Nghe tin Ngô Thúy Nga ra mắt tập truyện ngắn đầu tay, niềm
vui của tôi vỡ òa. Thế là, những khó khăn của cuộc sống, những gánh nặng của một
người chị vừa ra trường phải nuôi hai đứa em ăn học và những mất mát của một cô
gái tuổi hai mươi vừa mất mẹ đã không đánh gục được Ngô Thúy Nga, và chắc chắn,
Ngô Thúy Nga sẽ còn đi xa hơn, bền hơn trong nghiệp viết. Cứ như một bụi cỏ dại
mọc giữa đường đời, dù bao bước chân dẫm lên vẫn hiên ngang sống, văn chương
chính là lẽ sống, là người tình của Ngô Thúy Nga, giúp cô gái mong manh ấy trở
nên mạnh mẽ một cách kiên cường giữa những lần vùi dập của bão tố cuộc đời.
Âu đó cũng là một duyên phận!
NGUYỄN VÂN
Nguồn: NVTPHCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét